(Thương tặng Ngọc Tuấn + Hồng Uyên)
Những dấu chân ai hằn sâu trên cát
Những nốt nhạc tình quấn quít bên nhau
Họ đã có nhau từ thuở ban đầu
Như tấu khúc tình ca trời sắp đặt
Anh với em là mệnh duyên son sắt
Khi sinh ra hai đứa đã nằm chung
Và hôm nay đôi lứa được trùng phùng
Ngồi bên nhau nhìn về chân trời mộng
Ngoài khơi xa mặc đại dương nổi sóng
Vì đường đời đôi lúc phải cam go
Như tình yêu lúc giận lúc làm hòa
Cho cảm xúc ngày qua nồng hương vị
Cầu chúc hạnh trình bền sâu chung thủy
Quá khứ buồn xin khép lại hôm nay
Mừng ngày 3/8/2013
Translate
Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013
Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013
MỘT NGÀY TƯƠNG NGỘ
(thương tặng Phước, người thiếu phụ cương nghị)
Rồi cũng có một ngày vui gặp gỡ
Bên người xưa ôn lại thuở hoa niên
Đôi mắt trên cao đăm đắm muộn phiền
Duyên tương ngộ hôm nay đành lỗi hẹn
Người xa khuất cho khuôn nhà vắng lặng
Người đi rồi ôm chén đắng vô minh
Người vó câu qụy ngã giữa lộ trình
Cho nặng gánh tuổi xuân người ở lại
Vì đàn chim non một đời bươn chải
Thiếu phụ gầy nay thấy lại dung nhan
Hoài bão xưa đang nối chí chim bằng
Sẽ hoa trái phục sinh đời phước hạnh
Cây bền đỗ xin ơn lành tỏa nhánh
nguyễn hùng kiện-15/6/2013
Rồi cũng có một ngày vui gặp gỡ
Bên người xưa ôn lại thuở hoa niên
Đôi mắt trên cao đăm đắm muộn phiền
Duyên tương ngộ hôm nay đành lỗi hẹn
Người xa khuất cho khuôn nhà vắng lặng
Người đi rồi ôm chén đắng vô minh
Người vó câu qụy ngã giữa lộ trình
Cho nặng gánh tuổi xuân người ở lại
Vì đàn chim non một đời bươn chải
Thiếu phụ gầy nay thấy lại dung nhan
Hoài bão xưa đang nối chí chim bằng
Sẽ hoa trái phục sinh đời phước hạnh
Cây bền đỗ xin ơn lành tỏa nhánh
nguyễn hùng kiện-15/6/2013
Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013
LÊ KIM CHIẾN DI BÚT
Saigon, 12 tháng 8, 1988
Ng~ hùng Kiện thân ái
Như vậy là đúng một tháng xa ĐN.
Như vậy là hết một mùa hè.
Thời gian chẳng chờ người chờ đợi. Không còn lí do gì để trở về ĐN nữa rồi. Chẳng thấy cơ hội nào thấy nhau nữa sao, cái người trăm năm ấy.
30 ngày, muốn viết thư cho cậu ngày một - nhưng sao lại thôi.
Một lá thư, một tờ điện tín cho tôi cũng không.
Bây giờ tôi phải vội vả viết cho cậu mấy dòng. Thật khó khăn như một lá thư tỏ tình (tôi chưa biết viết thư tỏ tình là thế nào).
Tôi hình dung được cậu vất vả lắm. Kiện ơi. Bây giờ nỗi nhớ òa vỡ. Và cơn mưa chiều Saigon thật mau. Rồi trống vắng và nghiệt ngã. Chắc chắn cậu bận rộn và vất vả lắm Kiện ơi.
LKC-05/10/1989 (06/9AL)
Ng~ hùng Kiện thân ái
Như vậy là đúng một tháng xa ĐN.
Như vậy là hết một mùa hè.
Thời gian chẳng chờ người chờ đợi. Không còn lí do gì để trở về ĐN nữa rồi. Chẳng thấy cơ hội nào thấy nhau nữa sao, cái người trăm năm ấy.
30 ngày, muốn viết thư cho cậu ngày một - nhưng sao lại thôi.
Một lá thư, một tờ điện tín cho tôi cũng không.
Bây giờ tôi phải vội vả viết cho cậu mấy dòng. Thật khó khăn như một lá thư tỏ tình (tôi chưa biết viết thư tỏ tình là thế nào).
Tôi hình dung được cậu vất vả lắm. Kiện ơi. Bây giờ nỗi nhớ òa vỡ. Và cơn mưa chiều Saigon thật mau. Rồi trống vắng và nghiệt ngã. Chắc chắn cậu bận rộn và vất vả lắm Kiện ơi.
LKC-05/10/1989 (06/9AL)
Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013
VỀ THĂM LÊ KIM CHIẾN
VỀ khung trời tím hoang mơ
THĂM người bạn cũ nghe bờ mi cay
LÊ thê sợi nhớ vơi đầy
KIM bằng hữu đó bên nhau mấy người
CHIẾN còn ấm mãi trong tôi...
nhk-09/06/2013
THĂM người bạn cũ nghe bờ mi cay
LÊ thê sợi nhớ vơi đầy
KIM bằng hữu đó bên nhau mấy người
CHIẾN còn ấm mãi trong tôi...
nhk-09/06/2013
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013
THIÊN SỨ ĐỜI TÔI
(viết cho LienHiep)
hãy hân hạnh vì tâm hồn nhân ái
cứ lo toan dù mãi mãi thiệt thòi
bởi em là thiên sứ của đời tôi
cùng chia sẻ niềm vui và bất hạnh
nhk
hãy hân hạnh vì tâm hồn nhân ái
cứ lo toan dù mãi mãi thiệt thòi
bởi em là thiên sứ của đời tôi
cùng chia sẻ niềm vui và bất hạnh
nhk
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
THƯA THẤY CÒN NHỚ CON KHÔNG
(Rất tình cờ, trong ngăn kéo cũ, gặp lại bài thơ xưa Thầy tặng sau bao năm Thầy trò xa cách - nhk)
THƯA THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG
Chiều hôm nay dừng bước bên đường
Tôi gặp lại người học trò 30 năm trước
Người học trò không thể nào nhận ra được
Những bon chen nghiệt ngã đời thường
Đã biến một nữ sinh đẹp đẽ dễ thương
Thành một người đàn bà luống tuổi phong sương
Dẫu son phấn cũng không che nổi
Mắt mệt mỏi quần thâm
Nét tàn phai xuân sắc
Tôi lặng yên
Lòng thấy ngậm ngùi
Khi người học trò bật tiếng reo vui
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay ngừng giữa phố đông
Em đưa tôi trở về
Thời gian 30 năm trước
Những kỷ niệm vui buồn
Những yêu thương thắm thiết
Những âm thầm xưa chưa nói được
Những giờ chơi giờ học sáng chiều
Những điểm mười rộn rã bao nhiêu
Những điểm không một mình hờn dỗi
Cây phượng đỏ ngày xưa
Còn bên cửa lớp?
Hoa rụng bay bay vào giữa bàn thầy
Con bướm vàng lang thang sân chơi
Hàng cổ thụ trời mưa trút lá
Tiếng trống trường ngày nào giục giã
Có còn không như thuở em đi
Bạn bè ai có hẹn nhau về?
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Người Thầy già cũng mãi long đong
Lo sốt vó cuộc đời cơm áo
Ngày đứng lớp
Tối về nhà bán chữ
Ngữa tay thu tiền từng đứa học trò
Đạo đức thánh hiền bôi trấu trát tro
Đêm thao thức vắt tay qua trán
Tình với nghĩa sông khô biển cạn
Đã tàn phai theo năm tháng đổi thay
Đứng trước bảng đen tỉnh tỉnh say say
Thân thế đó ba chìm bảy nổi
Lòng thầy cứ ngỗn ngang trăm mối
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay ở giữa phố đông
Có hai thầy trò ôm nhau
Mừng mừng tủi tủi
Tóc thầy trò cả hai đều bạc
Trong tao phùng chợt thấy thanh xuân
Giữa phố người qua kẻ lại chen chân
Em đưa tôi về ngôi trường mái ấm
Ở nơi đó ân tình rất đậm
Thầy khoan dung độ lượng vô bờ
Trò ngoan hiền đùa giỡn vô tư
Mỗi giờ học là thiên đường dịu mát
Mỗi lời nói đều yêu thương rất mực
Mỗi mắt nhìn trìu mến vô cùng
Ngôi trường là thánh địa tuổi xuân
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay em như cơn mưa giông
Tưới mát tâm hồn thầy nứt nẻ
Người học trò rất xa thuở trẻ
Gặp hôm nay bỗng thấy rất gần
Lòng thầy già như được hồi sinh
1996
TRẦN-HOAN-TRINH
(Trần Đại)
Tặng Kiện,
người học trò cũ 30 năm trước
THƯA THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG
Chiều hôm nay dừng bước bên đường
Tôi gặp lại người học trò 30 năm trước
Người học trò không thể nào nhận ra được
Những bon chen nghiệt ngã đời thường
Đã biến một nữ sinh đẹp đẽ dễ thương
Thành một người đàn bà luống tuổi phong sương
Dẫu son phấn cũng không che nổi
Mắt mệt mỏi quần thâm
Nét tàn phai xuân sắc
Tôi lặng yên
Lòng thấy ngậm ngùi
Khi người học trò bật tiếng reo vui
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay ngừng giữa phố đông
Em đưa tôi trở về
Thời gian 30 năm trước
Những kỷ niệm vui buồn
Những yêu thương thắm thiết
Những âm thầm xưa chưa nói được
Những giờ chơi giờ học sáng chiều
Những điểm mười rộn rã bao nhiêu
Những điểm không một mình hờn dỗi
Cây phượng đỏ ngày xưa
Còn bên cửa lớp?
Hoa rụng bay bay vào giữa bàn thầy
Con bướm vàng lang thang sân chơi
Hàng cổ thụ trời mưa trút lá
Tiếng trống trường ngày nào giục giã
Có còn không như thuở em đi
Bạn bè ai có hẹn nhau về?
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Người Thầy già cũng mãi long đong
Lo sốt vó cuộc đời cơm áo
Ngày đứng lớp
Tối về nhà bán chữ
Ngữa tay thu tiền từng đứa học trò
Đạo đức thánh hiền bôi trấu trát tro
Đêm thao thức vắt tay qua trán
Tình với nghĩa sông khô biển cạn
Đã tàn phai theo năm tháng đổi thay
Đứng trước bảng đen tỉnh tỉnh say say
Thân thế đó ba chìm bảy nổi
Lòng thầy cứ ngỗn ngang trăm mối
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay ở giữa phố đông
Có hai thầy trò ôm nhau
Mừng mừng tủi tủi
Tóc thầy trò cả hai đều bạc
Trong tao phùng chợt thấy thanh xuân
Giữa phố người qua kẻ lại chen chân
Em đưa tôi về ngôi trường mái ấm
Ở nơi đó ân tình rất đậm
Thầy khoan dung độ lượng vô bờ
Trò ngoan hiền đùa giỡn vô tư
Mỗi giờ học là thiên đường dịu mát
Mỗi lời nói đều yêu thương rất mực
Mỗi mắt nhìn trìu mến vô cùng
Ngôi trường là thánh địa tuổi xuân
Thưa Thầy còn nhớ con không?
Chiều hôm nay em như cơn mưa giông
Tưới mát tâm hồn thầy nứt nẻ
Người học trò rất xa thuở trẻ
Gặp hôm nay bỗng thấy rất gần
Lòng thầy già như được hồi sinh
1996
TRẦN-HOAN-TRINH
(Trần Đại)
Tặng Kiện,
người học trò cũ 30 năm trước
MỘT BÊN
xin những ngày qua
muộn phiền khắc khoải
và những tận cùng
mất mát chông chênh
của đoạn đường nghiêng
cân bằng trở lại
cay đắng ngọt bùi
có anh một bên
muộn phiền khắc khoải
và những tận cùng
mất mát chông chênh
của đoạn đường nghiêng
cân bằng trở lại
cay đắng ngọt bùi
có anh một bên
NIỆM CŨ
(Nhớ LKC)
ừ, ta sẽ vùi sâu trong vô ảnh
người đi về nơi hoang lạnh hư thinh
bỏ lại ta còn đứng ngóng một mình
bên lụy vực ôm hành trình cô độc
không lời thở than giận hờn trách móc
ta sẽ hẹn người bên dốc vô minh
ừ, một mai ta sẽ gặp lại mình
cho niệm cũ thành điêu linh phế tích...
ừ, ta sẽ vùi sâu trong vô ảnh
người đi về nơi hoang lạnh hư thinh
bỏ lại ta còn đứng ngóng một mình
bên lụy vực ôm hành trình cô độc
không lời thở than giận hờn trách móc
ta sẽ hẹn người bên dốc vô minh
ừ, một mai ta sẽ gặp lại mình
cho niệm cũ thành điêu linh phế tích...
40 NĂM HẠNH NGỘ
Cám ơn đời cho ta hạnh ngộ
Bạn bè xưa một thuở tan trường
Bốn mươi năm dâu bể tang thương
Chừ gặp lại buồn vương khóe mắt
N2
Ta về điểm danh từng khuôn mặt
Nối lại vòng tay thân hữu xưa
Khách sầu viễn xứ cùng chia sẻ
Một ngày cuối tuần rộn niềm vui
Đà Nẵng, Hàn phố ơi nỗi nhớ
Ô hay đời đã cuối thu chưa
Bài thơ bốn mươi năm vời vợi
Bây giờ mới đó đã sáu mươi
NHỚ
(tặng LChi,
và những chs Ngoại Ô xưa-người thầy hôm nay)
nhớ sân trường đất đỏ Ngoại Ô xưa
nửa thế kỷ còn ai quên ai nhớ
mái trường cũ đơn sơ hai gian nhỏ
tiếng ve rang trong gió có bay về
nhớ ngày nào chuyển cấp bước ngô nghê
vào lớp mới lòng vụng về bỡ ngỡ
Phan Châu Trinh ơi thâm tình một thuở
những bóng hình sâu nặng nợ trong tôi
nhớ mặt bàn còn bám vệt mồ hôi
khi ta tìm về chỗ ngồi năm ấy
dòng mực cũ tuổi thiếu thời đọng lại
màu thời gian ghi mãi một khung trời
nhớ Thầy Cô lưu lạc khắp muôn nơi
ngày hội ngộ trông vời se ngấn lệ
trên bục giảng bây giờ em thay thế
anh gã học trò thế hệ hôm qua
và những chs Ngoại Ô xưa-người thầy hôm nay)
nhớ sân trường đất đỏ Ngoại Ô xưa
nửa thế kỷ còn ai quên ai nhớ
mái trường cũ đơn sơ hai gian nhỏ
tiếng ve rang trong gió có bay về
nhớ ngày nào chuyển cấp bước ngô nghê
vào lớp mới lòng vụng về bỡ ngỡ
Phan Châu Trinh ơi thâm tình một thuở
những bóng hình sâu nặng nợ trong tôi
nhớ mặt bàn còn bám vệt mồ hôi
khi ta tìm về chỗ ngồi năm ấy
dòng mực cũ tuổi thiếu thời đọng lại
màu thời gian ghi mãi một khung trời
nhớ Thầy Cô lưu lạc khắp muôn nơi
ngày hội ngộ trông vời se ngấn lệ
trên bục giảng bây giờ em thay thế
anh gã học trò thế hệ hôm qua
GIÀ RỒI
Già rồi giủ áo chùi tay
Còn nhơn nhơn cái mặt dày làm chi !
Bỏ thôi cái tính sân si
Tránh bên cho lũ trẻ đi rộng đường
TRẦN HOAN TRINH
(Xin phép, kính họa thơ Thầy)
CHƯA GIÀ, THẦY ƠI
Già tóc, nhưng trẻ đôi tay
Còn làm thơ mãi Thầy sầu làm chi !
Bỏ quên hoang mộng tâm si
Tránh ? hay dắt chúng em đi chung đường
nhk-12b2
Còn nhơn nhơn cái mặt dày làm chi !
Bỏ thôi cái tính sân si
Tránh bên cho lũ trẻ đi rộng đường
TRẦN HOAN TRINH
(Xin phép, kính họa thơ Thầy)
CHƯA GIÀ, THẦY ƠI
Già tóc, nhưng trẻ đôi tay
Còn làm thơ mãi Thầy sầu làm chi !
Bỏ quên hoang mộng tâm si
Tránh ? hay dắt chúng em đi chung đường
nhk-12b2
CŨNG MAY
Cũng may mình biết làm thơ
Để an ủi sớm để tơ tưởng chiều
Để xuống núi để lên đèo
Để ve vuốt mộng để ve vuốt tình
Để tô hồng để điểm xanh
Bao nhiêu mơ ước đã thành cùn trơ !
Cũng may mình biết làm thơ
TRẦN HOAN TRINH
(xin phép, kính họa thơ Thầy)
CŨNG MAY
Cũng may toán lẫn vào thơ
Để ươm con chữ xe tơ nắng chiều
Để ngày qua mộng chân đèo
Để mai mốt hái nụ heo may tình
Để trang đời thắm màu xanh
Bao năm tâm huyết dệt thành bền trơ
Cũng may toán lẫn vào thơ
nhk-12b2
Để an ủi sớm để tơ tưởng chiều
Để xuống núi để lên đèo
Để ve vuốt mộng để ve vuốt tình
Để tô hồng để điểm xanh
Bao nhiêu mơ ước đã thành cùn trơ !
Cũng may mình biết làm thơ
TRẦN HOAN TRINH
(xin phép, kính họa thơ Thầy)
CŨNG MAY
Cũng may toán lẫn vào thơ
Để ươm con chữ xe tơ nắng chiều
Để ngày qua mộng chân đèo
Để mai mốt hái nụ heo may tình
Để trang đời thắm màu xanh
Bao năm tâm huyết dệt thành bền trơ
Cũng may toán lẫn vào thơ
nhk-12b2
TRAO LAI CHO EM
TRAO LẠI CHO EM
Thôi nhé ! Thôi mình như đã qua
Nhường đời cho lớp trẻ tài ba
Này em ! Đất nước này hoa gấm
Hãy dệt cho thành gấm vạn hoa
TRẦN HOAN TRINH
(xin phép, kính họa thơ Thầy)
TRAO LẠI CHO EM
Thôi về ôn lại mộng đời qua
Nhường bao thế hệ vượt phong ba
Này thơ và đạo đầy hoa gấm
Hãy dệt dâng Thầy gấm vạn hoa
Nguyễn Hùng Kiện-12b2
Thôi nhé ! Thôi mình như đã qua
Nhường đời cho lớp trẻ tài ba
Này em ! Đất nước này hoa gấm
Hãy dệt cho thành gấm vạn hoa
TRẦN HOAN TRINH
(xin phép, kính họa thơ Thầy)
TRAO LẠI CHO EM
Thôi về ôn lại mộng đời qua
Nhường bao thế hệ vượt phong ba
Này thơ và đạo đầy hoa gấm
Hãy dệt dâng Thầy gấm vạn hoa
Nguyễn Hùng Kiện-12b2
BI ỨC VỀ NGƯỜI
Bao năm gần như đi biệt xứ. Từ Sài Gòn người trở về cội nguồn xưa. Thăm lại quê nhà. Thăm lại bạn cũ. Ở với D mấy hôm. Sau đó về ở hẳn nhà tôi. Đêm tâm sự mông lung. Chuyện buồn chuyện vui. Không dứt. Rồi hai thằng nằm dài đọc sách. Chợt có cảm giác là lạ. Tôi ngước lên. Bắt gặp đôi mắt người nhìn tôi. Đăm đắm. Nhìn lại, tôi buột miệng -Chi nhìn dữ rứa? Vẫn ánh mắt đăm đắm -Thương. Lặng lờ một lúc. Tôi cười, chọc -Rồi bỏ Q cho ai? Tự dưng tôi thấy đôi hạt lệ rướm nhẹ. Ánh trên mắt người. Cũng lạ. Mang nhân dáng như tượng thần Hy Lạp mà trái tim mềm hơn lá mùa thu. Lâu thật lâu hỏi khẽ -Nhớ Q, phải không? Ngập ngừng. Hình như muốn che giấu cảm xúc. -Răng biết? -Thì thấy, trong mắt. Mà lâu ni có gặp nhau không? Mở lòng, người kể. Tôi, đóng vai người nghe. Vậy mà cũng trôi gần hết một đêm dài. Câu chuyện tình buồn đầy ngang trái-trắc trờ-nguy khó. Có một số chi tiết, đêm ấy tôi mới hiểu ra. Cuộc tình sao mà nước mắt nhiều hơn niềm vui. Khởi đầu, mối tình của họ đẹp như thơ. Yêu từ lớp 5 tiểu học. Lên đến trung học vẫn không dám tỏ bày. Hình như câu thơ tình đầu tiên người viết, để gửi đi bày tỏ, hay để lại thầm đọc một mình "Q tiên ơi hỡi Q tiên. Tương tư anh chết tim này trao em". Khi viết những dòng này tôi biết tình xưa giữa Q. và Ch, trong mắt anh em, là một bi kịch vượt ranh giới thói lề xã hội. Hãy nên trân trọng mà không nên khơi lại. Bởi tất cả - với mọi tình tiết hệ lụy bi tráng của nó - đã mù sâu hoang mị vào tàn tro dĩ vãng. Thời khắc nhớ lại hôm nay, như một bi ức đẹp. Về người... Ch ơi. Lại nhắc tên người.
KHÚC BI CA
LKC. Tôi viết hoa tên người. Cảm xúc từ đâu nhạt nhòa tuôn chảy theo từng tư niệm hoang xưa - lúc tôi ở bên người. Từng con chữ tôi đang viết hôm nay như đang thắp cho người chút nén nhang thiêng. Mặc dù tôi vẫn biết những ngày trước lúc xa chơi về miền miên viễn, người là một cơ đốc nhân trung tín. Nhân dáng ấy - thằng bạn lai miên nét buồn ngái ngủ. Lời nói ấm đầy ấy - mà người bạn đời tôi cảm nhận như lời trối sau cùng - khi về thăm chút nắng quê nhà. Ch ơi. Tôi không thể viết được nữa rồi...
Tôi viết về cậu đây, Ch ơi! cho CT nghe thêm chút tư riêng về cậu - những điều cậu ấy chưa biết về cậu, có thể. Cho B Thoại bên kia bắc bán cầu xa lắc - biết có cảm giao. Và mặc nhiên cho cả tôi nữa - người thứ ba còn lại. Cùng nghe.
Ngày xưa thuở ấu thời cả 3 chúng tôi cùng học chung trường -Tiểu học Xuân Hòa (Bây giờ là Huỳnh Thúc Kháng). Tôi lớp A, Ch và B lớp B. Chơi với nhau nhưng chưa thân nhau lắm. Mẹ của B khi còn ngụ cư ở TKhê, từng là xóm giềng cố cựu của gia đình ông nội tôi - Bà kể xưa thường sang nhà trông giữ Ba tôi khi ông còn nhỏ. Gia đình Ch ở ngã tư TKhê, từ nhỏ đi học về Ch hay phụ với Ba minh sửa vá xe đạp. Ba tôi thì làm nghề thuốc tây, ngoài giờ học tôi cũng phụ nghề với ông.
Không biết từ lúc nào trong thời gian học từ đệ thất đến đệ ngũ ở trường Ngoại Ô (Thái Phiên bây giờ) chúng tôi thân nhau, xem nhau như "tam nhân đồng hành". Một lần sau khi rủ nhau đi xem phim kiếm thuật của Tàu chiếu tại rạp hát Trưng Vương, Ch thích và nhận mình là La Liệt - diễn viên có khuôn mặt sát khí lạnh lùng, nhường Vương công tử - có võ công trội nhất nhưng ốm nhách lại cho tôi. Còn B chọn anh chàng diễn viên thấp bé nhưng đầy cơ bắp tên gì tôi quên mất. Dĩ nhiên phim ảnh không như ngoài đời, nhưng không hiểu sao trong quan hệ giữa ba chúng tôi hình như có một quy ước không cần làm rõ. B thường gọi Ch bằng anh. Ch gọi B bằng tên, còn cả hai đều gọi tôi là ông. Cỏ lẽ từ nhỏ tôi đã mang dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo trong giao tiếp quá chăng. Mãi đến sau này cách xưng hô ấy vẫn còn giữ nguyên - như một quy ước mặc định thân thiết thiêng liêng không thể đổi thay - mặc dù lớn lên cuộc đời mỗi người mỗi khác - ân phúc và họa nạn trong đời cũng từ đó khác nhau. Ba anh em chúng tôi trưởng thành rồi rẽ lối theo mỗi lộ trình không hề chung hướng.
Thời gian như chớp mắt. Ch xuôi Nam tìm vận hội mới cùng gia đình. B thì lưu lạc trời Tây. Mối liên lạc bè bạn thưa dần. Mùa hè năm nào họp mặt cựu học sinh Ngoại Ô, Ch trở về ở tại nhà tôi. Trắng đêm tâm sự. "Nửa đời phiêu bạt hoang vu phố chợ - Sinh bất phùng thời lụy nợ áo cơm". Câu thơ hôm ấy tôi ghi vội trên tờ giấy bạc tặng Ch. "Tui để đây - ở túi ngực trái, để nhớ ông". Nước mắt hai thằng chảy dài. Đời sao lắm nhọc nhằn. Thương cậu quá Ch ơi.
Tôi cũng chẳng may mắn gì hơn. "Một ngày ta đứng thường trụ bên mạn đường. Rọi ta. Quá khứ nhiều uẩn khúc. Dòng đời nhiều lụy vực. Nghiệp, duyên đắm đuối..."Câu thơ gói gọn cả một kiếp người. Mình không nói với mình đâu, mà đang tâm sự với hai cậu đó, Ch ơi, B ơi. Những ngộ cảnh khốn khó Ch mang vác ngày qua phải chăng là nỗi bất công phi lý do con tạo ghét ghen đố kỵ? Không thể tin được. Không thể! Không thể!... Một ngày nhận hung tin về Ch.
Có nên hay không. Nghe đớn đau đang khứa vào từng thớ tâm can, khi phải viết những tin tức tang tóc về cậu, Ch ơi. Hành trình đi tìm đất hứa cho cả gia đình không thành. Công an biên phòng Cà Mau giam giữ. Chưa đầy một tháng sau, Ph-vợ Ch. nhận tin dữ: Mất vì bệnh sốt rét ác tính!?!? Thoạt nghe như đem chuyện sinh tử ra làm trò đùa. Một sự ra đi đầy nghi hoặc? Đến bây giờ vẫn còn đau đáu một dấu hỏi lớn khó hiểu trong tôi. Bạn tôi đã qua đời vì bạo bệnh hay bị bạo hành??? Trời trên cao có thấu? Một cuộc đời bị tước đoạt - một mạng người bị vùi dập - một trái tim bị đánh cắp.
Về thăm mộ Ch. tôi quỵ ngã. Nước mắt. Lời than. Ph lặng im cho tôi được tự nhiên bày tỏ, chuyện trò, trách cứ, nuối tiếc...Rồi sau cùng đến giờ phút cuối, cũng phải lặng lẽ chia tay mà không cần cầu nguyện. Người đã không nói gì. Mắt nhìn theo tôi đau đáu... Hãy trả lại tôi, cho chúng tôi trái tim LKC giàu có yêu thương. MỘT TRÁI TIM THƯƠNG NGƯỜI-THƯƠNG ĐỜI GHÊ GỚM. Ch ơi. Ch ơi... 07/7/2011
Tôi viết về cậu đây, Ch ơi! cho CT nghe thêm chút tư riêng về cậu - những điều cậu ấy chưa biết về cậu, có thể. Cho B Thoại bên kia bắc bán cầu xa lắc - biết có cảm giao. Và mặc nhiên cho cả tôi nữa - người thứ ba còn lại. Cùng nghe.
Ngày xưa thuở ấu thời cả 3 chúng tôi cùng học chung trường -Tiểu học Xuân Hòa (Bây giờ là Huỳnh Thúc Kháng). Tôi lớp A, Ch và B lớp B. Chơi với nhau nhưng chưa thân nhau lắm. Mẹ của B khi còn ngụ cư ở TKhê, từng là xóm giềng cố cựu của gia đình ông nội tôi - Bà kể xưa thường sang nhà trông giữ Ba tôi khi ông còn nhỏ. Gia đình Ch ở ngã tư TKhê, từ nhỏ đi học về Ch hay phụ với Ba minh sửa vá xe đạp. Ba tôi thì làm nghề thuốc tây, ngoài giờ học tôi cũng phụ nghề với ông.
Không biết từ lúc nào trong thời gian học từ đệ thất đến đệ ngũ ở trường Ngoại Ô (Thái Phiên bây giờ) chúng tôi thân nhau, xem nhau như "tam nhân đồng hành". Một lần sau khi rủ nhau đi xem phim kiếm thuật của Tàu chiếu tại rạp hát Trưng Vương, Ch thích và nhận mình là La Liệt - diễn viên có khuôn mặt sát khí lạnh lùng, nhường Vương công tử - có võ công trội nhất nhưng ốm nhách lại cho tôi. Còn B chọn anh chàng diễn viên thấp bé nhưng đầy cơ bắp tên gì tôi quên mất. Dĩ nhiên phim ảnh không như ngoài đời, nhưng không hiểu sao trong quan hệ giữa ba chúng tôi hình như có một quy ước không cần làm rõ. B thường gọi Ch bằng anh. Ch gọi B bằng tên, còn cả hai đều gọi tôi là ông. Cỏ lẽ từ nhỏ tôi đã mang dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo trong giao tiếp quá chăng. Mãi đến sau này cách xưng hô ấy vẫn còn giữ nguyên - như một quy ước mặc định thân thiết thiêng liêng không thể đổi thay - mặc dù lớn lên cuộc đời mỗi người mỗi khác - ân phúc và họa nạn trong đời cũng từ đó khác nhau. Ba anh em chúng tôi trưởng thành rồi rẽ lối theo mỗi lộ trình không hề chung hướng.
Thời gian như chớp mắt. Ch xuôi Nam tìm vận hội mới cùng gia đình. B thì lưu lạc trời Tây. Mối liên lạc bè bạn thưa dần. Mùa hè năm nào họp mặt cựu học sinh Ngoại Ô, Ch trở về ở tại nhà tôi. Trắng đêm tâm sự. "Nửa đời phiêu bạt hoang vu phố chợ - Sinh bất phùng thời lụy nợ áo cơm". Câu thơ hôm ấy tôi ghi vội trên tờ giấy bạc tặng Ch. "Tui để đây - ở túi ngực trái, để nhớ ông". Nước mắt hai thằng chảy dài. Đời sao lắm nhọc nhằn. Thương cậu quá Ch ơi.
Tôi cũng chẳng may mắn gì hơn. "Một ngày ta đứng thường trụ bên mạn đường. Rọi ta. Quá khứ nhiều uẩn khúc. Dòng đời nhiều lụy vực. Nghiệp, duyên đắm đuối..."Câu thơ gói gọn cả một kiếp người. Mình không nói với mình đâu, mà đang tâm sự với hai cậu đó, Ch ơi, B ơi. Những ngộ cảnh khốn khó Ch mang vác ngày qua phải chăng là nỗi bất công phi lý do con tạo ghét ghen đố kỵ? Không thể tin được. Không thể! Không thể!... Một ngày nhận hung tin về Ch.
Có nên hay không. Nghe đớn đau đang khứa vào từng thớ tâm can, khi phải viết những tin tức tang tóc về cậu, Ch ơi. Hành trình đi tìm đất hứa cho cả gia đình không thành. Công an biên phòng Cà Mau giam giữ. Chưa đầy một tháng sau, Ph-vợ Ch. nhận tin dữ: Mất vì bệnh sốt rét ác tính!?!? Thoạt nghe như đem chuyện sinh tử ra làm trò đùa. Một sự ra đi đầy nghi hoặc? Đến bây giờ vẫn còn đau đáu một dấu hỏi lớn khó hiểu trong tôi. Bạn tôi đã qua đời vì bạo bệnh hay bị bạo hành??? Trời trên cao có thấu? Một cuộc đời bị tước đoạt - một mạng người bị vùi dập - một trái tim bị đánh cắp.
Về thăm mộ Ch. tôi quỵ ngã. Nước mắt. Lời than. Ph lặng im cho tôi được tự nhiên bày tỏ, chuyện trò, trách cứ, nuối tiếc...Rồi sau cùng đến giờ phút cuối, cũng phải lặng lẽ chia tay mà không cần cầu nguyện. Người đã không nói gì. Mắt nhìn theo tôi đau đáu... Hãy trả lại tôi, cho chúng tôi trái tim LKC giàu có yêu thương. MỘT TRÁI TIM THƯƠNG NGƯỜI-THƯƠNG ĐỜI GHÊ GỚM. Ch ơi. Ch ơi... 07/7/2011
VỌNG
Trường cấp II-III Krông Buk, Đăklăk với ngân hàng Krông Buk gần nhau vài con dốc, xa không đầy tầm mắt.
HD và HK cùng chung địa bàn công tác nơi đây, lại ít cơ hội gặp nhau dù chung một con đường... quốc lộ.
Nhớ nghĩa tiếng ê-đê thì Krông=sông, Buk=tóc. Tạm dịch huyện Suối tóc. Cảnh quan nơi đây cũng thơ mộng như ý nghĩa cái tên của thị trấn miền cao nguyên đất đỏ ấy. Nhưng tâm trạng lại khác. Mình bấy giờ lòng ngổn ngang đi-ở. "Lên rừng nhớ mênh mang, hồn như góc hành trang vơi đầy".
Lúc bấy giờ HD - khách miền xuôi lên sau HK khoảng chừng một năm mấy tháng. Có lẽ HD - nghiệp làm Thầy với trái tim cháy bỏng thiên chức người đưa đò miền cao. Ngược lại HK lại khắc khoải muốn quay về lại miền xuôi. "Nghe biển vọng đâu đây, bàn thân hữu chiều nay có gì".
Không hiểu do tâm trạng, vì tính chất nghề nghiệp, hay nguyên nhân hoàn cảnh gây dè dặt lòng người, sau biến cố 75?
Hai người bạn trường xưa lớp cũ ấy ít tiếp xúc gặp gỡ. Đâu đó chỉ vài tín hiệu chào hỏi mang tính xã giao, thông thường.
Bây giờ nhắc nhau nhớ lại. Vùng kỷ niệm xa xưa trôi qua mịt mù ký ức. Ngày tháng huyền hoặc sương phai. Như làn gió thoảng. Vọng về. D ơi !!!.
"Ta tóc bạc tâm si
đi mà chẳng biết đi hay về"
HD và HK cùng chung địa bàn công tác nơi đây, lại ít cơ hội gặp nhau dù chung một con đường... quốc lộ.
Nhớ nghĩa tiếng ê-đê thì Krông=sông, Buk=tóc. Tạm dịch huyện Suối tóc. Cảnh quan nơi đây cũng thơ mộng như ý nghĩa cái tên của thị trấn miền cao nguyên đất đỏ ấy. Nhưng tâm trạng lại khác. Mình bấy giờ lòng ngổn ngang đi-ở. "Lên rừng nhớ mênh mang, hồn như góc hành trang vơi đầy".
Lúc bấy giờ HD - khách miền xuôi lên sau HK khoảng chừng một năm mấy tháng. Có lẽ HD - nghiệp làm Thầy với trái tim cháy bỏng thiên chức người đưa đò miền cao. Ngược lại HK lại khắc khoải muốn quay về lại miền xuôi. "Nghe biển vọng đâu đây, bàn thân hữu chiều nay có gì".
Không hiểu do tâm trạng, vì tính chất nghề nghiệp, hay nguyên nhân hoàn cảnh gây dè dặt lòng người, sau biến cố 75?
Hai người bạn trường xưa lớp cũ ấy ít tiếp xúc gặp gỡ. Đâu đó chỉ vài tín hiệu chào hỏi mang tính xã giao, thông thường.
Bây giờ nhắc nhau nhớ lại. Vùng kỷ niệm xa xưa trôi qua mịt mù ký ức. Ngày tháng huyền hoặc sương phai. Như làn gió thoảng. Vọng về. D ơi !!!.
"Ta tóc bạc tâm si
đi mà chẳng biết đi hay về"
HOÀNG HÔN HỬNG NẮNG
ngày đẹp nhất khi hoàng hôn hửng nắng
tuổi xế chiều khêu ký ức hoa niên
không có gì quý hơn tình bằng hữu
khi ta về nghe niệm cũ mông mênh
tuổi xế chiều khêu ký ức hoa niên
không có gì quý hơn tình bằng hữu
khi ta về nghe niệm cũ mông mênh
TƯƠNG PHÙNG
(Nhớ chị H.)
Ngôi nhà cũ nay có thêm người mới
Khung ảnh trên tường ngó xuống bao dung
Bài hát xưa còn dư âm vời vợi
Khuôn nhạc hôm nay nối lại tương phùng
Bên trong căn phòng quen thuộc, một người phụ nữ lạ ngồi bên chiếc dương cầm.
Tập nhạc mở trang trọng đặt trên mặt đàn, như mở ra muôn ngàn nốt nhạc ngân nga trong không gian ngỡ ngàng hạnh phúc.
Ở góc tường trên cao, khung ảnh đôi vợ chồng cũ năm nào mĩm cười ngó xuống.
Hạnh phúc hôm nay nối hạnh phúc hôm qua. Chúc giai điệu tương phùng trăm năm vọng mãi...
Ngôi nhà cũ nay có thêm người mới
Khung ảnh trên tường ngó xuống bao dung
Bài hát xưa còn dư âm vời vợi
Khuôn nhạc hôm nay nối lại tương phùng
Bên trong căn phòng quen thuộc, một người phụ nữ lạ ngồi bên chiếc dương cầm.
Tập nhạc mở trang trọng đặt trên mặt đàn, như mở ra muôn ngàn nốt nhạc ngân nga trong không gian ngỡ ngàng hạnh phúc.
Ở góc tường trên cao, khung ảnh đôi vợ chồng cũ năm nào mĩm cười ngó xuống.
Hạnh phúc hôm nay nối hạnh phúc hôm qua. Chúc giai điệu tương phùng trăm năm vọng mãi...
VỌNG NGŨ MỘT TIÊU ĐỀ
VỌNG NGỮ MỘT TIÊU ĐỀ
Đi ngang qua đời tình cờ
Có một bài thơ
Hôm nay đọc lại
Ngỡ như lạ như quen
Không lẽ
Ta có một gã bạn cũ kỹ lâu rồi từ kiếp nảo kiếp nao
Người lữ khách trở về tái ngộ
Tiềm ức nhạt nhòa
Trí nhớ hồ như
Thân hay sơ một thời giao tình thù tạc
Bất chợt
Vọng ngữ một tiêu đề
Đập vô mắt
Dội vào lòng
"Không"
Nỗi niềm độc thoại hay lên án tha nhân?
Vâng!
Câu trả lời đã rõ
Bần thần
Hai câu thơ cuối
(với Hoàng Dục)
TÔI, MỘT KẺ KHÔNG NHÂN CÁCH
Thơ Dương Uyển Châu
chẳng quì gối khom lưng nhưng đớn hèn trí nghĩ
người ta cho tôi dăm đồng lương
lệnh cho tôi phải dành vọng nguyệt quế
tôi im lặng và nai lưng làm như thế
tôi cho học trò tôi
những gì có thể và không thể
người ta không tiếc lời khen giá rẻ
hoá mù sa mưa
tôi thành dốt nát
Tôi cày ruộng chẳng biết cày
chăn trâu chẳng biết chăn
còn họ chăn tôi như lũ cừu
cắt lông tối làm áo
ấm cho mình và cho lũ quan trên
còn tôi lạnh giữa đông giá
ánh mắt tôi rên rĩ
chỉ nhận điều khốn nạn
mặc xác bọn bây lũ đớn hèn ngu xuẩn
chẳng làm nên trò gì cho vinh quang của tao.
Tôi người thầy giáo
thế này
dạy làm sao cho học sinh của tôi
biết làm người lương thiện
3-2008
Đi ngang qua đời tình cờ
Có một bài thơ
Hôm nay đọc lại
Ngỡ như lạ như quen
Không lẽ
Ta có một gã bạn cũ kỹ lâu rồi từ kiếp nảo kiếp nao
Người lữ khách trở về tái ngộ
Tiềm ức nhạt nhòa
Trí nhớ hồ như
Thân hay sơ một thời giao tình thù tạc
Bất chợt
Vọng ngữ một tiêu đề
Đập vô mắt
Dội vào lòng
"Không"
Nỗi niềm độc thoại hay lên án tha nhân?
Vâng!
Câu trả lời đã rõ
Bần thần
Hai câu thơ cuối
(với Hoàng Dục)
TÔI, MỘT KẺ KHÔNG NHÂN CÁCH
Tôi người thầy giáo mà như
kẻ ăn mày
chẳng ngửa tay nhưng
lòng thì ngửachẳng quì gối khom lưng nhưng đớn hèn trí nghĩ
người ta cho tôi dăm đồng lương
lệnh cho tôi phải dành vọng nguyệt quế
tôi im lặng và nai lưng làm như thế
tôi cho học trò tôi
những gì có thể và không thể
người ta không tiếc lời khen giá rẻ
hoá mù sa mưa
tôi thành dốt nát
Tôi cày ruộng chẳng biết cày
chăn trâu chẳng biết chăn
còn họ chăn tôi như lũ cừu
cắt lông tối làm áo
ấm cho mình và cho lũ quan trên
còn tôi lạnh giữa đông giá
ánh mắt tôi rên rĩ
chỉ nhận điều khốn nạn
mặc xác bọn bây lũ đớn hèn ngu xuẩn
chẳng làm nên trò gì cho vinh quang của tao.
Tôi người thầy giáo
thế này
dạy làm sao cho học sinh của tôi
biết làm người lương thiện
3-2008
TÀN CÂY VÚ SỮA
ngày qua rụng từng giọt nắng
rắc đầy hiên nhà thời gian
mỗi sớm mẹ nhặt lá vàng
gom tàn phai về năm tháng
tàn vú sữa tỏa mênh mang
bóng người đã về viên mãn
rắc đầy hiên nhà thời gian
mỗi sớm mẹ nhặt lá vàng
gom tàn phai về năm tháng
tàn vú sữa tỏa mênh mang
bóng người đã về viên mãn
HÃY LÀ CON GÁI MẸ
(thương tặng vc LanTrí)
như cô Tấm bước ra từ quả thị
chăm chút ngôi nhà hạnh phúc thân thương
phận làm dâu có gì đâu cần thiết
con hãy là con gái mẹ mà thôi
là con gái không cần làm con gái
như từ lâu con đã ở trong nhà
không gian lạ nhưng lòng mình không lạ
để thương yêu tỏa hơi ấm chan hòa
con hãy sống bằng tâm hồn mộc mạc
trải niềm vui san sẻ với mọi người
con yêu mẹ như chồng con yêu mẹ
bởi chân thành là vị sống con ơi
và năm tháng sẽ như làn gió thoảng
chuyện vui buồn rồi như giấc mơ qua
chỉ còn lại mái gia đình ấm cúng
là niềm vui cho mẹ tuổi về già
nhk-13/9/2011
như cô Tấm bước ra từ quả thị
chăm chút ngôi nhà hạnh phúc thân thương
phận làm dâu có gì đâu cần thiết
con hãy là con gái mẹ mà thôi
là con gái không cần làm con gái
như từ lâu con đã ở trong nhà
không gian lạ nhưng lòng mình không lạ
để thương yêu tỏa hơi ấm chan hòa
con hãy sống bằng tâm hồn mộc mạc
trải niềm vui san sẻ với mọi người
con yêu mẹ như chồng con yêu mẹ
bởi chân thành là vị sống con ơi
và năm tháng sẽ như làn gió thoảng
chuyện vui buồn rồi như giấc mơ qua
chỉ còn lại mái gia đình ấm cúng
là niềm vui cho mẹ tuổi về già
nhk-13/9/2011
TIỄN BIỆT CHÁU
Vắt cơm, quả trứng, ngọn đèn
Con nằm say giấc vĩnh hằng Sỹ ơi
Tuổi còn xanh thắm cuộc đời
Lá còn tươi bỗng vội rơi lìa cành
Chuyến đò oan nghiệt phù sinh
Đã đưa một mái đầu xanh đi rồi
Bỏ hai con dại mồ côi
Bỏ người vợ mới nửa đời sẻ chia
Đã từng đi sớm về khuya
Đã cùng vất vả nắng mưa bao ngày
Đời con như thoáng mây bay
Bên nhau buổi sáng chia tay buổi chiều
Đời con trường đoạn gieo neo
Vì sinh kế thử đi liều vô Nam
Tháng ngày chồng vợ lo toan
Cơ ngơi mới tạm đàng hoàng nuôi con
Ước mơ dự tính chưa tròn
Nửa đường cơn lốc vô thường cuốn xoay
Mẹ già cha yếu còn đây
Tuổi xanh vội sớm chia tay không ngờ
Con về lại mái nhà xưa
Nằm nghe vọng tiếng chuông chùa xa xa
Có nghe tiếng nấc mẹ già
Khóc khô lệ tiễn con qua ngàn trùng
Sinh con không có mặt chồng
Nuôi con khổ lụy mẹ đong vực sầu
Cha đi tập kết từ lâu
Một thân mẹ tóc bạc màu gió sương
Mẹ dành tất cả yêu thương
Nuôi con ăn học lớn khôn nên người
Bây giờ núi lở sông dời
Dở dang sự nghiệp biệt đời con đi
Đã đành "sinh ký tử quy"
Cũng là sống chết một thì, mà thôi
Ai về rót chén ly bôi
Tưới lên phận bạc nửa đời mong manh
Thắp đưa linh nén hương lòng
Tiễn con về chốn vĩnh hằng Sỹ ơi
Cõi đi về mãi xa chơi
Ngàn năm yên giấc bên trời hư vô
(15/04/2004)
Con nằm say giấc vĩnh hằng Sỹ ơi
Tuổi còn xanh thắm cuộc đời
Lá còn tươi bỗng vội rơi lìa cành
Chuyến đò oan nghiệt phù sinh
Đã đưa một mái đầu xanh đi rồi
Bỏ hai con dại mồ côi
Bỏ người vợ mới nửa đời sẻ chia
Đã từng đi sớm về khuya
Đã cùng vất vả nắng mưa bao ngày
Đời con như thoáng mây bay
Bên nhau buổi sáng chia tay buổi chiều
Đời con trường đoạn gieo neo
Vì sinh kế thử đi liều vô Nam
Tháng ngày chồng vợ lo toan
Cơ ngơi mới tạm đàng hoàng nuôi con
Ước mơ dự tính chưa tròn
Nửa đường cơn lốc vô thường cuốn xoay
Mẹ già cha yếu còn đây
Tuổi xanh vội sớm chia tay không ngờ
Con về lại mái nhà xưa
Nằm nghe vọng tiếng chuông chùa xa xa
Có nghe tiếng nấc mẹ già
Khóc khô lệ tiễn con qua ngàn trùng
Sinh con không có mặt chồng
Nuôi con khổ lụy mẹ đong vực sầu
Cha đi tập kết từ lâu
Một thân mẹ tóc bạc màu gió sương
Mẹ dành tất cả yêu thương
Nuôi con ăn học lớn khôn nên người
Bây giờ núi lở sông dời
Dở dang sự nghiệp biệt đời con đi
Đã đành "sinh ký tử quy"
Cũng là sống chết một thì, mà thôi
Ai về rót chén ly bôi
Tưới lên phận bạc nửa đời mong manh
Thắp đưa linh nén hương lòng
Tiễn con về chốn vĩnh hằng Sỹ ơi
Cõi đi về mãi xa chơi
Ngàn năm yên giấc bên trời hư vô
(15/04/2004)
SINH PHẬN
cây cỏ
bòn rút đất
lòng đất
đón con người
loài người
ăn muôn thú
dã thú
giết muôn loài
muôn loài ăn cây cỏ
cây cỏ bòn rút đất ...
vòng xoay trùng trùng xoay
vũ trụ đầy sinh phận
sao con người giết nhau ???
bòn rút đất
lòng đất
đón con người
loài người
ăn muôn thú
dã thú
giết muôn loài
muôn loài ăn cây cỏ
cây cỏ bòn rút đất ...
vòng xoay trùng trùng xoay
vũ trụ đầy sinh phận
sao con người giết nhau ???
BẾN CŨ
ta về
mộng
xôn xao
gập ghềnh
lối cũ
ngào ngạt
hương
Buôn Hô
bến
vô
thường
vệt màu
ai vẽ
sườn đèo hoang
tình xưa
nghĩa
cũ càng
như
duyên mệnh
đa đoan
một thời
về
tôi
ngó
bóng
tôi
mộng
xôn xao
gập ghềnh
lối cũ
ngào ngạt
hương
Buôn Hô
bến
vô
thường
vệt màu
ai vẽ
sườn đèo hoang
tình xưa
nghĩa
cũ càng
như
duyên mệnh
đa đoan
một thời
về
tôi
ngó
bóng
tôi
THU VỊNH
ai về
thấm màu mưa
tô lại
mắt em mùa thu khô
ngày xưa
biển xa bờ
thuyền xa vịnh
em chờ đợi ai
sao
đuôi mắt u hoài
cho
vỡ gót giang hồ tìm nhau
khi
hương tóc phai màu
ta bến mộng giang đầu
gặp nhau
(chúc phúc Th-V)
thấm màu mưa
tô lại
mắt em mùa thu khô
ngày xưa
biển xa bờ
thuyền xa vịnh
em chờ đợi ai
sao
đuôi mắt u hoài
cho
vỡ gót giang hồ tìm nhau
khi
hương tóc phai màu
ta bến mộng giang đầu
gặp nhau
(chúc phúc Th-V)
CHÙM THƠ XUÂN
.30 Tết
thêm một tuổi
đời già thêm một tuổi
bớt muộn phiền
lòng trẻ lại màu xanh
trưa đồng vọng
nghe mùa đông đang cuối
chưa mùa xuân
lộc nõn đã đơm cành
.Mồng một Tết
chào xuân chào cả đất trời
chào tôi năm mới chào người tân niên
chào anh em Tết bình yên
chào vườn tâm nở nụ nguyên sơ chào
.Mồng 3 Tết
ngày xuân lặng lẽ qua
hương xuân còn đằm lại
bàn thờ thơm hoa trái
cành lys xoè môi xinh
có một ta khẽ nhìn
nàng xuân ngoài ô cửa
nắng rưng vàng nếp lụa
ngỡ xuân còn ươm mơ
thêm một tuổi
đời già thêm một tuổi
bớt muộn phiền
lòng trẻ lại màu xanh
trưa đồng vọng
nghe mùa đông đang cuối
chưa mùa xuân
lộc nõn đã đơm cành
.Mồng một Tết
chào xuân chào cả đất trời
chào tôi năm mới chào người tân niên
chào anh em Tết bình yên
chào vườn tâm nở nụ nguyên sơ chào
.Mồng 3 Tết
ngày xuân lặng lẽ qua
hương xuân còn đằm lại
bàn thờ thơm hoa trái
cành lys xoè môi xinh
có một ta khẽ nhìn
nàng xuân ngoài ô cửa
nắng rưng vàng nếp lụa
ngỡ xuân còn ươm mơ
ĐIỆN THOẠI KHÔNG REO
có nghĩa gì vài cuộc gọi vu vơ
đôi lúc chỉ để làm gần khoảng cách
(những tháng ngày nằm viện...)
đôi lúc chỉ để làm gần khoảng cách
(những tháng ngày nằm viện...)
Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013
VĨNH BIỆT NGOẠI
Tin buồn đến nhói đau bờ cảm xúc
Lòng nghẹn lòng con thầm gọi Ngoại ơi
Làm sao quên chiều buồn đầu tháng sáu
Ngoại đã đi và về với Ông rồi
Chúng con vẫn gắng về thăm viếng Ngoại
Nhưng đời thường vốn bề bộn nhiêu khê
Và thầm lặng nghe lòng mình có lỗi
Chưa kịp về Bà đã khuất sao khuê
Nhớ những ngày Ngoại hàn huyên trò chuyện
Còn đó bao điều khuyên nhủ xa xôi
Lời Bà kể dẫu thời xưa tích cũ
Mà con nghe như bài học cho đời
Ngồi bên Bà nắm bàn tay gầy guộc
Bàn tay một đời gầy dựng chắt chiu
Để cho cháu con và cho tất cả
Ngoại còn lại gì ngoài nỗi quạnh hiu
Trái tim Bà chiều nay không đập nữa
Trái tim một đời nồng hậu sắc son
Ngoại cho rất nhiều không cần đòi hỏi
Ôi mẫu từ Mẹ của Mẹ chúng con
Ngoại nằm đó với dáng người còm cõi
Nhưng tràn đầy một sức sống bao la
Hai mươi năm sau ngày Ông Ngoại mất
Tháng ngày qua mà tuổi hạc không già
Nhưng trường thọ không nghĩa là vĩnh cửu
Vẫn biết rằng "nhân thất thập lai hy"
Thắp nén hương lòng cháu con xúc cảm
Đại Lãnh cố hương tiễn Ngoại hồi quy
Mưa chợt về từ bão xa tháng sáu
Như đất trời thương tiếc khóc Bà đi
Và nước mắt cũng âm thầm rơi xuống
Trong lòng con Ngoại còn mãi diệu kỳ
Lòng nghẹn lòng con thầm gọi Ngoại ơi
Làm sao quên chiều buồn đầu tháng sáu
Ngoại đã đi và về với Ông rồi
Chúng con vẫn gắng về thăm viếng Ngoại
Nhưng đời thường vốn bề bộn nhiêu khê
Và thầm lặng nghe lòng mình có lỗi
Chưa kịp về Bà đã khuất sao khuê
Nhớ những ngày Ngoại hàn huyên trò chuyện
Còn đó bao điều khuyên nhủ xa xôi
Lời Bà kể dẫu thời xưa tích cũ
Mà con nghe như bài học cho đời
Ngồi bên Bà nắm bàn tay gầy guộc
Bàn tay một đời gầy dựng chắt chiu
Để cho cháu con và cho tất cả
Ngoại còn lại gì ngoài nỗi quạnh hiu
Trái tim Bà chiều nay không đập nữa
Trái tim một đời nồng hậu sắc son
Ngoại cho rất nhiều không cần đòi hỏi
Ôi mẫu từ Mẹ của Mẹ chúng con
Ngoại nằm đó với dáng người còm cõi
Nhưng tràn đầy một sức sống bao la
Hai mươi năm sau ngày Ông Ngoại mất
Tháng ngày qua mà tuổi hạc không già
Nhưng trường thọ không nghĩa là vĩnh cửu
Vẫn biết rằng "nhân thất thập lai hy"
Thắp nén hương lòng cháu con xúc cảm
Đại Lãnh cố hương tiễn Ngoại hồi quy
Mưa chợt về từ bão xa tháng sáu
Như đất trời thương tiếc khóc Bà đi
Và nước mắt cũng âm thầm rơi xuống
Trong lòng con Ngoại còn mãi diệu kỳ
MƯA BỤI
(cảm tác từ nốt cuối một bài thơ...
ca khúc cho Phát, người hát bằng tiếng lòng)
ca khúc cho Phát, người hát bằng tiếng lòng)
mưa
trời mưa
mưa không ra mưa
mà như
trời làm rơi bụi mưa
rơi rơi rơi
rơi rơi
rơi
bụi thôi
thầm thôi
mưa rơi không lời
mưa rơi vai người
mưa rơi lưng trời
đừng rơi
vào lòng tôi
tôi đang hong tôi
đừng chan
vào đời tôi
tôi mong khô tôi
đừng
mưa ơi
đừng mưa
mà như rơi bụi mưa
nơi mai xa xôi
khi tôi qua đời
rơi rơi
rơi
bụi mưa
thầm thôi
trời mưa
mưa không ra mưa
mà như
trời làm rơi bụi mưa
rơi rơi rơi
rơi rơi
rơi
bụi thôi
thầm thôi
mưa rơi không lời
mưa rơi vai người
mưa rơi lưng trời
đừng rơi
vào lòng tôi
tôi đang hong tôi
đừng chan
vào đời tôi
tôi mong khô tôi
đừng
mưa ơi
đừng mưa
mà như rơi bụi mưa
nơi mai xa xôi
khi tôi qua đời
rơi rơi
rơi
bụi mưa
thầm thôi
MƯỜI LĂM NĂM NHÌN LẠI
mười lăm năm qua ta cùng về ôn lại
như mới hôm nào hồi ức chẳng mờ phai
ơi công ty in ngôi nhà chung thân ái
đây hàng phượng già trầm mặc ngắm mây bay
xí nghiệp ngày xưa trở thành công ty lớn
những chuyến xe đầy giấy cuộn nối đuôi nhau
chiếc cổng năm nào nay trở nên chật chội
không đủ xứng tầm đà phát triển tương lai
nhớ thuở ban sơ bốn màu in khổ nhỏ
mài miệt đêm ngày ròng rã suốt ba ca
máy hỏng giấy nhăn lòng quyết tâm vượt khó
mười lăm năm trời ngỡ như mới hôm qua
những tháng ngày vui với phong trào văn nghệ
phông màn dàn dựng không che đủ sân chơi
khán giả ngoài trời cùng diễn viên già trẻ
cảm giác thân quen tỏa hơi ấm tình người
mười lăm năm qua ước mơ thành hiện thực
đời sống công nhân cổ phần hóa vững bền
lộ trình tương lai càng khó khăn thách thức
thương hiệu, cơ ngơi càng phát triển đi lên
xin hãy dừng chân ngắm nhìn công trình mới
hành lang xếp dài hàng cây cảnh xanh tươi
hội trường hôm nay là bao năm chờ đợi
cho vạn niềm tin hòa chung vạn niềm vui
cảm xúc cho tôi giấu bao niềm trăn trở
đón mùa phượng về ngày hai chín tháng tư
mười lăm năm qua mười lăm mùa hoa nở
truyền thống tự hào nâng mơ ước bay cao
T4/2011
nguyenngu_xha
BÀN TAY CÔ TẤM HÔM NAY
như cô Tấm bước ra từ quả thị
phục vụ ngôi nhà Hòa Phát rất thân thương
đôi bàn tay chăm từng bữa cơm miếng nước
vén khéo lo toan trước bão giá thị trường
thương sao là thương dáng người đi vội vã
dí dỏm vui tươi khi tiếp xúc cợt đùa
sáng sớm đi quanh vội vàng ghi danh sách
như sợ muộn màng không kịp buổi chợ trưa
hãy gắng em ơi luôn chu toàn trách nhiệm
bàn tay cô Tấm chăm sức khỏe công nhân
hình ảnh nhà ăn luôn vệ sinh sạch sẽ
là em đẹp mãi trong mắt biết bao người
nguyenngu_xha
phục vụ ngôi nhà Hòa Phát rất thân thương
đôi bàn tay chăm từng bữa cơm miếng nước
vén khéo lo toan trước bão giá thị trường
thương sao là thương dáng người đi vội vã
dí dỏm vui tươi khi tiếp xúc cợt đùa
sáng sớm đi quanh vội vàng ghi danh sách
như sợ muộn màng không kịp buổi chợ trưa
hãy gắng em ơi luôn chu toàn trách nhiệm
bàn tay cô Tấm chăm sức khỏe công nhân
hình ảnh nhà ăn luôn vệ sinh sạch sẽ
là em đẹp mãi trong mắt biết bao người
nguyenngu_xha
HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI
(Kỷ niệm ngày truyền thống,
riêng tặng những đôi bạn cùng mái ấm Cty)
riêng tặng những đôi bạn cùng mái ấm Cty)
Như trên một dòng sông
Có những đôi vợ chồng
Chọn cùng nơi công tác
Đi-về chuyến đò chung
Đời nắng mưa mấy nỗi
Anh đưa em đi-về
Ngôi nhà chung HP
Ta rèn luyện tay nghề
Cô công nhân vợ ơi
Ngày đầu vô nhà máy
Cứ dặn dò anh mãi
Gắng phấn đấu vì nhau
HP công ty in
Đây mái ấm gia đình
Anh cùng em lao động
Mình sống trong nhà mình
Anh đứng tổ in màu
Em làm công đoạn sau
Gửi tình qua phân xưởng
Như lời động viên nhau
Từng sản phẩm làm ra
Có hương mồ hôi đổ
Và dấu tay anh đó
Có chạm vào tay em
Anh in trước khâu đầu
Em hoàn thiện khâu sau
Chắt chiu từng sản phẩm
Cho trang sách tươi màu
Thơm từng trang giáo khoa
In hạt mầm tri thức
Em có nghe mùi mực
Toả hương thầm trong đêm
Anh công nhân trẻ ơi
Năng suất và tiết kiệm
An toàn luôn tâm niệm
Nhớ bài học đầu tiên
Thương sao những con người
Giọt mồ hôi rơi rơi
Bụi lấm đầy lưng áo
Vẫn nụ cười trên môi
Gặp những ngày giấy nhăn
Lòng nhầu như trang giấy
Mắt ai nhìn ái ngại
Bao giờ qua khó khăn
Có những đêm không ngủ
Em thao thức cùng anh
Máy hư nằm khắc khoải
Sao chỉ tiêu hoàn thành
Có những ngày ca ba
Anh đón em về nhà
Ngọn đèn đường vừa tắt
Niềm vui thắp chan hoà
Em bước vào ca sớm
Anh cũng vừa tan ca
Gặp nhau đâu cần nói
Ngó nhau rồi vội qua
Anh phải về nhà mau
Kịp đưa con đi trẻ
Thay em anh làm mẹ
Cho em lập công đầu
Cuộc đời giản đơn thôi
Ta có chung chiến hào
Anh có em bên cạnh
Hạnh phúc nào nhân đôi
NGÔI NHÀ THỨ HAI
Mùa hạ đến tô màu muôn cánh phượng
Con ve sầu không hát khúc từ ly
Trời rưng nắng cho em hồng đôi má
Đón tôi về ngày truyền thống công ty
Em nhớ nhé tháng tư ngày hai chín
Dặm đường qua ai đếm hết thăng trầm
Công trình mới xây từ ngôi trường cũ
Cuộc hành trình nhìn lại đã mười năm
Người đi trước đầu tư bao công sức
Để bây giờ em thừa hưởng hôm nay
Trong lao động em có nghe tiếng máy
Khi bắt lồng có nghe ấm bàn tay
Vào phân xưởng nghe chăng mùi giấy mới
Lúc pha màu cảm xúc có xôn xao
Từng trang sách giáo khoa làm ra đấy
Mở trên tay em có thấy tự hào
Thương biết mấy những con người lao động
Năm tháng đi qua chỉ thấy miệt mài
Họ đến với Công ty in HP
Chọn nơi này làm ngôi nhà thứ hai
Con ve sầu không hát khúc từ ly
Trời rưng nắng cho em hồng đôi má
Đón tôi về ngày truyền thống công ty
Em nhớ nhé tháng tư ngày hai chín
Dặm đường qua ai đếm hết thăng trầm
Công trình mới xây từ ngôi trường cũ
Cuộc hành trình nhìn lại đã mười năm
Người đi trước đầu tư bao công sức
Để bây giờ em thừa hưởng hôm nay
Trong lao động em có nghe tiếng máy
Khi bắt lồng có nghe ấm bàn tay
Vào phân xưởng nghe chăng mùi giấy mới
Lúc pha màu cảm xúc có xôn xao
Từng trang sách giáo khoa làm ra đấy
Mở trên tay em có thấy tự hào
Thương biết mấy những con người lao động
Năm tháng đi qua chỉ thấy miệt mài
Họ đến với Công ty in HP
Chọn nơi này làm ngôi nhà thứ hai
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)