(Nhớ LKC)
ừ, ta sẽ vùi sâu trong vô ảnh
người đi về nơi hoang lạnh hư thinh
bỏ lại ta còn đứng ngóng một mình
bên lụy vực ôm hành trình cô độc
không lời thở than giận hờn trách móc
ta sẽ hẹn người bên dốc vô minh
ừ, một mai ta sẽ gặp lại mình
cho niệm cũ thành điêu linh phế tích...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét