Đi ngang qua đời tình cờ
Có một bài thơ
Hôm nay đọc lại
Ngỡ như lạ như quen
Không lẽ
Ta có một gã bạn cũ kỹ lâu rồi từ kiếp nảo kiếp nao
Người lữ khách trở về tái ngộ
Tiềm ức nhạt nhòa
Trí nhớ hồ như
Thân hay sơ một thời giao tình thù tạc
Bất chợt
Vọng ngữ một tiêu đề
Đập vô mắt
Dội vào lòng
"Không"
Nỗi niềm độc thoại hay lên án tha nhân?
Vâng!
Câu trả lời đã rõ
Bần thần
Hai câu thơ cuối
(với Hoàng Dục)
TÔI, MỘT KẺ KHÔNG NHÂN CÁCH
Tôi người thầy giáo mà như
kẻ ăn mày
chẳng ngửa tay nhưng
lòng thì ngửachẳng quì gối khom lưng nhưng đớn hèn trí nghĩ
người ta cho tôi dăm đồng lương
lệnh cho tôi phải dành vọng nguyệt quế
tôi im lặng và nai lưng làm như thế
tôi cho học trò tôi
những gì có thể và không thể
người ta không tiếc lời khen giá rẻ
hoá mù sa mưa
tôi thành dốt nát
Tôi cày ruộng chẳng biết cày
chăn trâu chẳng biết chăn
còn họ chăn tôi như lũ cừu
cắt lông tối làm áo
ấm cho mình và cho lũ quan trên
còn tôi lạnh giữa đông giá
ánh mắt tôi rên rĩ
chỉ nhận điều khốn nạn
mặc xác bọn bây lũ đớn hèn ngu xuẩn
chẳng làm nên trò gì cho vinh quang của tao.
Tôi người thầy giáo
thế này
dạy làm sao cho học sinh của tôi
biết làm người lương thiện
3-2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét