Translate

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

KHÚC BI CA

LKC. Tôi viết hoa tên người. Cảm xúc từ đâu nhạt nhòa tuôn chảy theo từng tư niệm hoang xưa - lúc tôi ở bên người. Từng con chữ tôi đang viết hôm nay như đang thắp cho người chút nén nhang thiêng. Mặc dù tôi vẫn biết những ngày trước lúc xa chơi về miền miên viễn, người là một cơ đốc nhân trung tín. Nhân dáng ấy - thằng bạn lai miên nét buồn ngái ngủ. Lời nói ấm đầy ấy - mà người bạn đời tôi cảm nhận như lời trối sau cùng - khi về thăm chút nắng quê nhà. Ch ơi. Tôi không thể viết được nữa rồi... 
 
Tôi viết về cậu đây, Ch ơi! cho CT nghe thêm chút tư riêng về cậu - những điều cậu ấy chưa biết về cậu, có thể. Cho B Thoại bên kia bắc bán cầu xa lắc - biết có cảm giao. Và mặc nhiên cho cả tôi nữa - người thứ ba còn lại. Cùng nghe.

 
Ngày xưa thuở ấu thời cả 3 chúng tôi cùng học chung trường -Tiểu học Xuân Hòa (Bây giờ là Huỳnh Thúc Kháng). Tôi lớp A, Ch và B lớp B. Chơi với nhau nhưng chưa thân nhau lắm. Mẹ của B khi còn ngụ cư ở TKhê, từng là xóm giềng cố cựu của gia đình ông nội tôi - Bà kể xưa thường sang nhà trông giữ Ba tôi khi ông còn nhỏ. Gia đình Ch ở ngã tư TKhê, từ nhỏ đi học về Ch hay phụ với Ba minh sửa vá xe đạp. Ba tôi thì làm nghề thuốc tây, ngoài giờ học tôi cũng phụ nghề với ông.


Không biết từ lúc nào trong thời gian học từ đệ thất đến đệ ngũ ở trường Ngoại Ô (Thái Phiên bây giờ) chúng tôi thân nhau, xem nhau như "tam nhân đồng hành". Một lần sau khi rủ nhau đi xem phim kiếm thuật của Tàu chiếu tại rạp hát Trưng Vương, Ch thích và nhận mình là La Liệt - diễn viên có khuôn mặt sát khí lạnh lùng, nhường Vương công tử - có võ công trội nhất nhưng ốm nhách lại cho tôi. Còn B chọn anh chàng diễn viên thấp bé nhưng đầy cơ bắp tên gì tôi quên mất. Dĩ nhiên phim ảnh không như ngoài đời, nhưng không hiểu sao trong quan hệ giữa ba chúng tôi hình như có một quy ước không cần làm rõ. B thường gọi Ch bằng anh. Ch gọi B bằng tên, còn cả hai đều gọi tôi là ông. Cỏ lẽ từ nhỏ tôi đã mang dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo trong giao tiếp quá chăng. Mãi đến sau này cách xưng hô ấy vẫn còn giữ nguyên - như một quy ước mặc định thân thiết thiêng liêng không thể đổi thay - mặc dù lớn lên cuộc đời mỗi người mỗi khác - ân phúc và họa nạn trong đời cũng từ đó khác nhau. Ba anh em chúng tôi trưởng thành rồi rẽ lối theo mỗi lộ trình không hề chung hướng. 

  
Thời gian như chớp mắt. Ch xuôi Nam tìm vận hội mới cùng gia đình. B thì lưu lạc trời Tây. Mối liên lạc bè bạn thưa dần. Mùa hè năm nào họp mặt cựu học sinh Ngoại Ô, Ch trở về ở tại nhà tôi. Trắng đêm tâm sự. "Nửa đời phiêu bạt hoang vu phố chợ - Sinh bất phùng thời lụy nợ áo cơm". Câu thơ hôm ấy tôi ghi vội trên tờ giấy bạc tặng Ch. "Tui để đây - ở túi ngực trái, để nhớ ông". Nước mắt hai thằng chảy dài. Đời sao lắm nhọc nhằn. Thương cậu quá Ch ơi.

Tôi cũng chẳng may mắn gì hơn. "Một ngày ta đứng thường trụ bên mạn đường. Rọi ta. Quá khứ nhiều uẩn khúc. Dòng đời nhiều lụy vực. Nghiệp, duyên đắm đuối..."Câu thơ gói gọn cả một kiếp người. Mình không nói với mình đâu, mà đang tâm sự với hai cậu đó, Ch ơi, B ơi. Những ngộ cảnh khốn khó Ch mang vác ngày qua phải chăng là nỗi bất công phi lý do con tạo ghét ghen đố kỵ? Không thể tin được. Không thể! Không thể!... Một ngày nhận hung tin về Ch.

Có nên hay không. Nghe đớn đau đang khứa vào từng thớ tâm can, khi phải viết những tin tức tang tóc về cậu, Ch ơi. Hành trình đi tìm đất hứa cho cả gia đình không thành. Công an biên phòng Cà Mau giam giữ. Chưa đầy một tháng sau, Ph-vợ Ch. nhận tin dữ: Mất vì bệnh sốt rét ác tính!?!? Thoạt nghe như đem chuyện sinh tử ra làm trò đùa. Một sự ra đi đầy nghi hoặc? Đến bây giờ vẫn còn đau đáu một dấu hỏi lớn khó hiểu trong tôi. Bạn tôi đã qua đời vì bạo bệnh hay bị bạo hành??? Trời trên cao có thấu? Một cuộc đời bị tước đoạt - một mạng người bị vùi dập - một trái tim bị đánh cắp. 

  
Về thăm mộ Ch.  tôi quỵ ngã. Nước mắt. Lời than. Ph lặng im cho tôi được tự nhiên bày tỏ, chuyện trò, trách cứ, nuối tiếc...Rồi sau cùng đến giờ phút cuối, cũng phải lặng lẽ chia tay mà không cần cầu nguyện. Người đã không nói gì. Mắt nhìn theo tôi đau đáu... Hãy trả lại tôi, cho chúng tôi trái tim LKC giàu có yêu thương. MỘT TRÁI TIM THƯƠNG NGƯỜI-THƯƠNG ĐỜI GHÊ GỚM. Ch ơi. Ch ơi...                                                                                                                                                                                                                           07/7/2011  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét