Translate
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
BI ỨC VỀ NGƯỜI
Bao năm gần như đi biệt xứ. Từ Sài Gòn người trở về cội nguồn xưa. Thăm lại quê nhà. Thăm lại bạn cũ. Ở với D mấy hôm. Sau đó về ở hẳn nhà tôi. Đêm tâm sự mông lung. Chuyện buồn chuyện vui. Không dứt. Rồi hai thằng nằm dài đọc sách. Chợt có cảm giác là lạ. Tôi ngước lên. Bắt gặp đôi mắt người nhìn tôi. Đăm đắm. Nhìn lại, tôi buột miệng -Chi nhìn dữ rứa? Vẫn ánh mắt đăm đắm -Thương. Lặng lờ một lúc. Tôi cười, chọc -Rồi bỏ Q cho ai? Tự dưng tôi thấy đôi hạt lệ rướm nhẹ. Ánh trên mắt người. Cũng lạ. Mang nhân dáng như tượng thần Hy Lạp mà trái tim mềm hơn lá mùa thu. Lâu thật lâu hỏi khẽ -Nhớ Q, phải không? Ngập ngừng. Hình như muốn che giấu cảm xúc. -Răng biết? -Thì thấy, trong mắt. Mà lâu ni có gặp nhau không? Mở lòng, người kể. Tôi, đóng vai người nghe. Vậy mà cũng trôi gần hết một đêm dài. Câu chuyện tình buồn đầy ngang trái-trắc trờ-nguy khó. Có một số chi tiết, đêm ấy tôi mới hiểu ra. Cuộc tình sao mà nước mắt nhiều hơn niềm vui. Khởi đầu, mối tình của họ đẹp như thơ. Yêu từ lớp 5 tiểu học. Lên đến trung học vẫn không dám tỏ bày. Hình như câu thơ tình đầu tiên người viết, để gửi đi bày tỏ, hay để lại thầm đọc một mình "Q tiên ơi hỡi Q tiên. Tương tư anh chết tim này trao em". Khi viết những dòng này tôi biết tình xưa giữa Q. và Ch, trong mắt anh em, là một bi kịch vượt ranh giới thói lề xã hội. Hãy nên trân trọng mà không nên khơi lại. Bởi tất cả - với mọi tình tiết hệ lụy bi tráng của nó - đã mù sâu hoang mị vào tàn tro dĩ vãng. Thời khắc nhớ lại hôm nay, như một bi ức đẹp. Về người... Ch ơi. Lại nhắc tên người.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét