TRÁI TIM NGƯỜI CÒN MÃI
(Điếu văn khóc Dì, Mẹ Hồ Văn Dốn)
Người đi rồi còn để lại trái timTrong muôn vạn trái tim người ở lại
Không thể kể hết một đời bươn chải
Đại dương nào hơn lòng Mẹ mênh mang
Tình yêu nào rộng hơn cả đại ngàn
Cho nếp trán xếp dày theo tuổi hạc
Tóc người trắng bạc phơ màu năm tháng
Đời gánh gồng thân vạc mỏi mòn thêm
Xin đừng tìm bao thành tích không tên
Công gầy dựng người không bao giờ nói
Như hương bưởi lặng thầm không cần toả
Suốt một đời người chỉ biết hi sinh
Vì chồng con người cho hết đời mình
Và nhận lại cho mình bao mầm bệnh
Đôi quang gánh năm nào đi-về bến
Ngày hôm nay Dì đã để lại rồi
Khuôn dáng sau cùng in đậm trong tôi
Bài học cuối cùng Dì còn để lại
Tần tảo một đời nắng mưa quản ngại
Trái tim người còn mãi với thời gian
TRÁI TIM NGƯỜI MẸ
(Điếu văn khóc Mẹ - nhk)
Có biết bao nhiêu định nghĩa trên đời
Khi ta nói về trái tim người Mẹ
Kim tự tháp cũng trở thành nhỏ bé
Rồi lụi tàn theo cát bụi thời gian
Nhưng mãi vĩnh hằng lòng Mẹ mênh mang
Như lòng đại dương rộng dài sâu thẳm
Những đứa con từ xa xôi muôn dặm
Hôm nay trở về bên Mẹ, Mẹ ơi!
Cho chúng con hướng về trái tim người
Đang thoi thóp cố giữ từng nhịp đập
Xin thời gian hãy trôi đi chầm chậm
Để trái tim người chào đón đàn con
Mẹ đang gom từng hơi thở mỏi mòn
Dù sức kiệt vẫn quyết dành sự sống
Lòng Mẹ bao la sông dài biển rộng
Suốt một cuộc đời tần tảo chắt chiu
Vất vả lo toan vun quén sớm chiều
Mẹ để lại biết bao bài học lớn
Vì chồng, vì con một đời dành trọn
Trái tim Mẹ hiền sống mãi nghìn thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét