cuối ngày rụng ven hiên
vàng chút lụa là riêng ta ngồi
quán bên trời im hơi
vành trăng lợt thêm khơi lòng chiều
chợ người bỗng buồn hiu
chỏng chơ bàn ghế thiu thiu nằm
rượu không buồn sủi tăm
bia không mở nắp nằm nguy nga
vệt đường vắng người qua
không gian lạnh riêng ta một mình
đời như quán phù sinh
khi vui tiệc linh đình xôn xao
khi buồn ngẩn ngơ tôi
ôm chiều lặng lẽ ngồi nhìn mây
thơ chưa rót mà đầy
rượu chưa uống mà say lòng chiều
nhk
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét