có một ngày thường trụ
tìm lại bến bờ xưa
dò từng trang đời cũ
yêu em tự bao giờ
ta hoang đàng mộng mị
yêu em từ sơ khai
em dẫy tràn sinh khí
nuôi ta suốt dặm dài
có khi buồn khô lệ
nghe mệnh đời vô phương
hơi thở chừng không thể
chực buông rơi cuối đường
chúa chưa về cứu rỗi
phật còn nặng trần gian
và âm thầm em tới
vực tôi qua đại ngàn
muôn vạn ngày tâm trụ
yêu em hơn bao giờ
tạ ơn người chưa đủ
hôn em, em là thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét